Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2021

Lá không vì sâu ăn mà không còn là lá

Hình ảnh
Mây chẳng nghĩ gì, cứ thành hình, bay rồi hoá thành nước thôi. Chim muông chẳng nghĩ gì, cứ bay, đậu rồi hót vu vơ thôi. Bọ cam cũng vậy, nó đi vòng quanh vô nghĩa nhưng cứ bò thôi, chẳng nghĩ gì. Lá cũng vô định mà lớn lên, đón nắng, đón sương, đón gió, đón mưa và rơi xuống, chẳng cố gì. Mùa đông cũng không nghĩ mình xấu mà không đến. Mùa xuân chẳng cho mình hay mà chiếm lấy thời gian. Là người, nghĩ rất nhiều, học nhiều, biết nhiều và cũng tự ôm lấy khổ đau. Chẳng sao, có khi tự nhiên của con người là thế. Và cũng không nhất thiết phải thế. Không cầm lên thì không thấy nặng.  Và không cầm thì không có thế thôi. Mà không có thì mình vẫn là mình. Lá không vì sâu cắn mà không còn là lá Người không vì tổn thương, đau khổ, thất bại mà không còn là người (mà mình sinh ra vốn là) “Em có đủ kiên nhẫn đợi bùn lắng nước trong  Em có đủ tĩnh để thấy cuộc đời tự xoay vòng.” - My fav man Lao Tzu