Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2021

Kệ mẹ mình được không?!

Hình ảnh
Mình hơi sợ những người mang tâm ý "người tốt" để ép mình làm một cái gì đó lắm. Thật sự ấy. Và việc ép buộc, đóng góp ý kiến, dùng ngôn từ của một số "người tốt" mình thấy nó như mang dao trong lời vậy. Huhuu. Mình nghĩ nếu không tỉnh táo và tin tưởng chính mình thì "tâm hồn" dễ bị giết bởi mấy điều tốt đẹp nhưng make me feel như cái lồng tơ của Doflamingo ở Dressrosa trong One Piece. Bạn em gái mình từng góp ý em ấy và dù em ấy bảo "Đừng nói nữa, mình không thấy mình sẵn sàng để nghe" vẫn cứ nói 😀 vì em ấy bảo mình muốn tốt cho bạn. Chưa biết tốt sao nhưng em tao nó buồn ngay lập tức, khó chịu ngay lập tức và nghi ngờ bản thân rất lâu sau đó. WTF luôn ý!!!!!!!!!! Điều tốt đẹp gì mà làm người khác đau lòng? Mình không hề thấy nó là điều tốt đẹp hay "thẳng thắn" như em ấy bảo. Mình chỉ thấy khoe khoang và những điều em gái kia đang làm được em ấy nâng lên thành chuẩn mực mà mọi người "nên" và "phải" thế mới là tốt. ...

"Hơi sad một chút but.." nắng vàng ghé thăm

Hình ảnh
Vô tình nghe một bài hát của B Ray và nắng đâu đó kéo về. Một đóa hoa màu vàng lắc lư bên cạnh dãy hàng rào ngăn con đường nhỏ xe đi và đường ray xe lửa. Nhớ Saigon mấy chiều chạy dọc đường Trường Sa, rẽ vào lối nhỏ chạy song song xe lửa. Mấy lúc phải dừng lại nhường tàu chạy, không hiểu sao lần nào mình cùng thấy hạnh phúc. Còn mấy quán cà phê xinh xinh mỗi sáng cuối tuần hẹn Dzoi nữa. Những ngày dấu yêu. Một tối "hơi sad một chút but..." Nhớ Saigon, nhớ du và mong những điều tốt đẹp, dấu yêu đang và sẽ ở bên cạnh anh. Và còn muốn nhõng nhẽo mè nheo khóc để nói là: me đã nỗ lực rất nhiều, rơi bao nhiêu là nước mắt để có được sự vô tư của ngày hôm nay *khóc oa oa bô bô luôn I am imperfect nhưng mà thật sự em rất yêu cô bé này.

Cầu được ước thấy là thật ớ

Hình ảnh
Ngồi im ngoài ban công. Một blessing là hổng hiểu sao hôm nay đèn đường không bật. Thích và biết ơn vũ trụ ghê. Vào một đêm quay về với mình, thả lỏng quan sát. Và bangggg, không ánh đèn phố. Nhà mình cũng không bật điện. Tĩnh lặng trong veo. Vẫn một em bé ngồi thở ngoài ban công. Âm thầm nghe thấy tiếng hát cải lương quen thuộc. Saigon cũng không còn tiếng nhộn nhịp như trước. Và… “Giống quê nội, nhớ quá. Mà hình như đây là điều nhiều người muốn?!” Vì á, không khó để mà nhớ lại biết bao lời nói về Saigon: “quá xô bồ” 😆 Gòy xong. Tầm này xô bồ gì nữa. Mình chợt nghĩ “cầu được ước thấy”. Chỉ là chắc chẳng ai nghĩ theo cách này 😅 Cũng không khó để nhớ lại câu: tao muốn nghỉ việc. Mình không hạnh phúc nhưng vẫn phải đi làm, không dám nghỉ việc. Có chăng ước mong nhân loại lớn quá nên vũ trụ chơi mạnh một phen. Covid cho ở nhà hết =))) Hổng biết nữa. Chill tiếp đây. Chill khum cần cồn Ảnh film anh Linh chụp 27/01/2021 Anh Linh chụp bằng iPhone Giáng sinh 2020