Cầu được ước thấy là thật ớ

Ngồi im ngoài ban công. Một blessing là hổng hiểu sao hôm nay đèn đường không bật. Thích và biết ơn vũ trụ ghê. Vào một đêm quay về với mình, thả lỏng quan sát. Và bangggg, không ánh đèn phố. Nhà mình cũng không bật điện. Tĩnh lặng trong veo.
Vẫn một em bé ngồi thở ngoài ban công. Âm thầm nghe thấy tiếng hát cải lương quen thuộc. Saigon cũng không còn tiếng nhộn nhịp như trước. Và…
“Giống quê nội, nhớ quá. Mà hình như đây là điều nhiều người muốn?!”
Vì á, không khó để mà nhớ lại biết bao lời nói về Saigon: “quá xô bồ” 😆 Gòy xong. Tầm này xô bồ gì nữa.

Mình chợt nghĩ “cầu được ước thấy”. Chỉ là chắc chẳng ai nghĩ theo cách này 😅
Cũng không khó để nhớ lại câu: tao muốn nghỉ việc. Mình không hạnh phúc nhưng vẫn phải đi làm, không dám nghỉ việc.

Có chăng ước mong nhân loại lớn quá nên vũ trụ chơi mạnh một phen. Covid cho ở nhà hết =)))

Hổng biết nữa. Chill tiếp đây. Chill khum cần cồn
Ảnh film anh Linh chụp 27/01/2021

Anh Linh chụp bằng iPhone Giáng sinh 2020

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lâu rồi không Hà Nội

Tản mạn về hẹn hò và tình cảm bốc hơi

the same damn thing that made my heart surrender