Tản mạn về hẹn hò và tình cảm bốc hơi
Qua nhiều lần hẹn hò, mình chợt nhận ra là, người đã từng làm mình tan chảy, trái tim hạnh phúc rung rinh là khi anh ấy làm cho mình cảm thấy rằng, điều anh quan tâm là mình có vui không, có thoải mái không, có tự nhiên thể hiện cảm xúc không. Ơ kìa, đàn ông xỉu.
Còn gần đây, cảm giác của mình là, đi hẹn hò tìm hiểu cứ như là đi phỏng vấn xin việc, hay đang diễn một vở kịch "hoàn hảo". Vô hình chung mình cảm thấy một áp lực gì đó. Ai cũng đột nhiên trở thành "một ai đó", tốt đẹp và hay ho như thế nào đó. Mọi người cho mình thấy khía cạnh này khía cạnh kia thật ấn tượng nhưng mình thấy mệt lắm. Mình chỉ muốn được bình thường nói chuyện thôi (chắc có đúng 1 anh có đôi mắt bồ câu dove eyes là từ tốn nhìn mình ăn, nghe mình nói và đôi mắt biểu đạt một niềm vui bình thường nhưng chân thực)
Rồi cả việc mình thật sự tạm biệt mối tình đã qua.
Trở nên bình thường đến lạ, nhưng mà mình lại khóc vì thấy tiếc. Tiếc rằng cảm xúc đẹp đẽ đó không còn ở lại với mình. Dù đã có nhiều lúc, trong khoảnh khắc nước mắt nghẹn ngào, mình tự hỏi sao những cảm xúc này không tan đi. Và. Chỉ còn ở lại với mình, không phải là chúng mình nữa. Buồn biết bao.
Nhưng bây giờ. Mình lại muốn khóc, khóc cho nỗi tiếc nuối và những ký ức hạnh phúc đó, không đến tìm mình để sống động một lần nữa
Nhận xét
Đăng nhận xét