Vài mảnh kí ức đẹp xinh
Dạo này, tiết trời thay đổi, một cách nào đó quá khứ cũ mình quên sạch xuất hiện chớp nhoáng trong lòng.
Hôm qua thì ngồi khóc inh ỏi, khóa phòng, úp mặt vào gối mà gào vì nhớ lại một kí ức tủi thân mình đã bị bỏ rơi và không ai bênh vực hay bảo vệ, một sự sợ hãi và trơ trọi.
Vừa nãy thì nhớ lại thời gian làm việc tại công ty cũ, những cảm xúc dấu yêu tuyệt vời sống động, hết mình và bình an. Hơi lạ.
Và ngay lúc này, thấy tấm ảnh một bông hoa giấy nở rộ trước nắng, mình nhớ đến lúc được thầy cô đưa đi bồi bổ việc học, việc thi cử ở Phan Thiết 😀 Èo, tuyệt vời thật sự. Dạo đấy, mình cấp 3, chẳng rõ là cuộc thi gì đó mà cũng cấp quốc gia nên mình được ra học cùng các bạn ở Phan Thiết (học với giáo viên đặc biệt gì đó mà mình không thấy đặc biệt gì). Chắc đó là lần đầu mình đi xa nhà mà không có ba mẹ. Bù lại, mình được cô giáo đi cùng rất là thương. Chắc chỉ thiếu nước cho tiền mình mình ăn vặt hằng ngày như bố mẹ.
Haha. Đợt đấy nhiều cái vui cực. Mà nhớ nhất là đi 1 tuần hơn gì đó, ngày nào cô cũng ép ăn (đồ ăn kí túc xá trường đó cũng ngon nữa) và tôi tăng tận 3 kg =))))) Mẹ nuôi mãi thì không lên được tẹo nào (mẹ đừng buồn!). Ngày ngày thì mình đi bộ từ kí túc xá đến giảng đường, cách hơi xa, đường đi thì đông bạn và nắng còn đẹp, có cát dưới chân nữa. Ngủ và tiếp xúc với rất nhiều bạn mới luôn, trải nghiệm rất là "tươi mát" ấy. Rảnh thì đi tắm biển, đi dạo quanh trường. Dịp đi học nhưng xin lỗi, tâm hồn mình trước giờ chơi là chính 😀 Mà tính ra thì chuẩn, có nhớ Vol, Ampe, Watt wủng gì đâu, nhớ là mình cười suốt thôi. Rốt cuộc thì điều còn lại là "mình đã cảm thấy thế nào?"
Hít thở và đón nhận cuộc đời vào lòng.

Nhận xét
Đăng nhận xét