Nham thạch

Mình nghĩ một trong những cảm xúc mệt mỏi nhất đó là không cảm thấy có ai đồng cảm với mình. Dùng từ như thế cũng không đúng. Mình nghĩ cần nhiều từ hơn để diễn đạt một trạng thái.

Nó là kiểu mình không cảm thấy có ai hiểu được cảm xúc của mình, trạng thái đang diễn ra với mình. Vì nó kì lắm. Không thật sự có một chuyện gì tồi tệ diễn ra cả, nhưng mình rất buồn, rất cảm xúc, rất nhạy cảm, rất đau lòng, rất sợ hãi. Mọi thứ dồn dập và dồi dào như bị nhấn chìm vào lớp đất sâu tâm tối, chìm dần không vẫy vùng được nhưng cảm xúc và lớp đất thì mãnh liệt cực kì.

Đó, mình không thấy nó hợp lý tí nào cả, mình sợ người khác mệt mỏi vì mình nhưng mình không thể không có cảm xúc được. Cảm xúc như nham thạch núi lửa bỏng khắp bên trong cơ thể mình nhưng mình cố gắng để dựng 1001 cái hàng rào phòng vệ lên vì thấy nó "không hợp lý" gì cả. Tới chính mình có khi còn không đồng cảm được với mình.

Vì mâu thuẫn nội tâm như thế nên bế tắc, không ngạc nhiên nếu chúng ta - những em bé nham thạch (gọi thế đáng yêu) Lava kids chọn cái chết hoặc cảm thấy chết sẽ dễ dàng hơn. Thật ra lúc đó, nếu có một hooman connection nào đó đủ chắc, một bàn tay, một ai đó mà mình kết nối được chắc sẽ.. ở lại. Vì với mình thôi, nếu rời đi chắc lý do lớn nhất vì quá cô đơn.

"Đâu muốn thấy mình sống lâu"

.......

Èo nghe tiêu cực quá ha. Nhưng mà là mình lúc này. Cả một bầu không khí buồn vẫn lấn quấn quanh mình. Nhưng mình đỡ nham thạch rồi. Baby blue thôi. Nhưng mà nhìn mình lúc này đi, vẫn xinh xắn. Cơ thế và tâm hồn xinh đẹp này đâu đó giống như tia nắng giữa trời đông ấy, cứu lấy mình. Nhưng mà cũng làm mình cảm thấy càng cô đơn vì không có ai bên cạnh em bé ấy cả dù em ấy quá tuyệt vời với mình (mình biết là có rất nhiều người bên cạnh nhưng xin lỗi, mình không cảm nhận được)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến