Bài đăng

the same damn thing that made my heart surrender

Hình ảnh
Có nhiều đặc điểm của Trang mà mình yêu lắm. Mà phải nói đến đó là "ôm ấp mọi cảm xúc" của chính mình. Kể cả là nhớ một người không gặp lại không kết quả không tương lai. "And there was something 'bout you that now I can't remember It's the same damn thing that made my heart surrender And I miss you on a train, I miss you in the morning I never know what to think about" Mình khóc nhiều, cười nhiều, trân trọng từng cảm xúc nổi dậy bên trong lòng Trang. Sợ hãi, ganh tị, tự ti, xấu hổ, cô đơn, tủi thân. Hay là trái tim rộn ràng một trưa hè nắng đẹp, cây lá lấp lánh lắc lư. Hay là một tối ngồi sau xe máy, ngắm trăng khuyết, cảm nhận không khí mùa mưa lành lạnh, hoài niệm, buồn man mác thoang thoảng. Đôi khi mình cảm thấy hơi "không bình thường" nhưng rồi cũng nhún vai vì "trời sinh đã thế", những điều này là màu sắc riêng của Trang và mình cũng thấy lãng mạn.  Gần đây mình thấy nhớ người yêu cũ nhưng không còn buồn hay cảm xúc nặng nề như...

Đến mùa hoa lại nở (nhìn lại mối tình đã qua)

Hình ảnh
Mình không nghĩ có ngày mình viết bài này, nhưng có lẽ là cứ thuận thôi vậy. Ở đây, lúc này, giữa lúc đường xe tấp nập, mình ngồi ăn tối ở cửa hàng tiện lợi gần nhà và nhìn lại mối tình vừa qua. Không ngờ là 9 tháng rồi mình vẫn chưa vượt qua được. Cuộc sống vẫn trôi, nhưng thi thoảng, giữa dòng, mình oà khóc nức nở. Kể cả lúc khóc ầm ĩ vì chuyện khác thì vẫn nhớ đến anh - người đã ở cạnh mà mỉm cười và xoa dịu đứa trẻ đang khóc. Mà có khi khóc chẳng vì lý do gì. Hay có khi cả hai người cũng chẳng buồn truy xét lý do. Vì một lý do nào đó, mình rất tiêu cực về cách người yêu cũ nghĩ về mình. Mình cho rằng, họ có cảm xúc tiêu cực dành cho mình, mình tệ hại, mình xấu xí, mình không đáng được yêu, họ không yêu mình. Nhưng đâu đó “mình đã từng được yêu”, chắc chắn, một phần nhỏ trong mình hiểu rằng “chỉ là, đã từng thôi. Bây giờ không không có nghĩa là trước kia đã không”. Nên mình bây giờ ngồi xuống, mình thả lỏng, mình cho phép mình được nhìn lại, đón nhận, viết xuống. Điều mình đã trải n...

Một sáng nắng ấm giữa mùa đông lặng thinh

Hình ảnh
Một chiều cuối tuần mà trái tim mình thấy bình yên. Chắc là lâu lắm rồi mới thấy nhẹ nhõm thế này. Mình áp lực công việc trong một giai đoạn dài rồi, lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Mình để ý thấy có những hôm vừa mở mắt dậy là đã sợ hãi rồi. Ngoài công việc thì các khía cạnh khác cũng không suôn sẻ và như ý lắm nên mình vừa áp lực vừa buồn nữa. Một kiểu buồn dai dẳng như mùa đông kéo dài, không màu sắc, không âm thanh và lạnh lẽo, mình cứ như đứng im giữa phố và cô đơn. Cứ đứng như thế. Mà 😀mình cũng kệ. Cũng có lúc khóc ầm ĩ ước này ước kia mà chung quy thì mọi sự đều như gió thổi may bay.  Mà nay, có thời gian, có sức khỏe và có thể ngưng được một chút cái mùa đông dai dẳng kia; mình nghe thấy tiếng mèo kêu gần nhà, nghe thấy con nít thét lên, tiếng xây dựng gần nhà nữa. Buồn cười cực, lúc mình nghe tiếng con nít thét lên ý, mình mới nhận ra, hình như đứa bé nào cũng hét to như thế cả. Một âm thanh rất chi là sảng khoái, cực kỳ nhiều năng lượng và cho mình cảm giác khỏe mạnh. Còn...

Một đời nhàn hạ

Hình ảnh
Nói thiệt là, nhiều khi, cũng không biết chọn vậy có đúng không nữa. Chắc lúc đúng lúc không 😅😅  Chuyện là từ nhỏ, mình thấy sống thuận tự nhiên như chó như mèo là đúng (bởi vậy chửi ai đó sống chó không đúng lắm. Con chó sống đỉnh quá ý chứ!). Rồi lớn lên cái thấy, "Mình nỗ lực và phấn đầu để tương lai tốt đẹp và được hạnh phúc" Vậy thì "mình chọn hạnh phúc luôn từ bây giờ" 😸  Xong rồi thì... tự nhiên trở nên nhàn nhã, chậm chạp, lười biếng như bây giờ 😆 Nhưng cũng không phải tiêu cực từ chối làm việc gì đâu. Chẳng qua là, mình chọn ưu tiên sự bình yên trong lòng ở đây bây giờ thôi. Với cả, thật ra mình A/B testing rồi A: Nỗ lực B: Cái gì dễ thì làm ngay lúc này Hơi buồn cười là B thường mang lại kết quả tốt hơn. Hoặc do A mình nỗ lực không đủ haha. Nên thôi, nhàn nhã mà sống thôi. Vừa sống vừa quan sát để hiểu mình hiểu tình huống hơn mà tối ưu cách làm dần dần.  Dần dà mình thấy mình chuyển từ trạng thái (1) thấy vấn đề hoặc có thể là vấn đề cái là tim đập hẫ...

Những cảm xúc như những cơn co cơ lâu năm

Hình ảnh
Chắc là viết một chút về bản thân và diễn biến nội tâm của mình dạo gần đây. Mình vẫn thực hành quan sát và gỡ bỏ dần những ràng buộc ở trong lòng vì mình - từ bé, và đến bây giờ, vẫn luôn cảm thấy mình chưa hoàn toàn tự do và tự nhiên như cái cách mà cây cỏ cứ nhẹ nhàng lớn lên và trải qua năm tháng. Thật ra mình cũng không hiểu lắm tại sao mình theo đuổi điều đó, chỉ biết rằng, lúc bé, mình cảm nhận rõ ràng sự thư thái và sự sống nhẹ bẫng uyển chuyển của cỏ cây và động vật hết sức là kì diệu, đủ đầy.  Quay lại thì gần đây, mình bắt đầu nhìn rõ hơn sự gồng cứng vón cục nội tâm khi mình tham gia một sự kiện. Đúng là bình thường lười chả tham gia cái gì nên hầu như chỉ thấy vấn đề xoay quanh công việc. Nay hòa nhập với xã hội đúng một đêm mà thu nhặt được kết quả tốt phết. Cũng chỉ là cùng 1 vấn đề thôi nhưng trong công việc là một biểu hiện khác và trong sự kiện đó là một biểu hiện khác (viết đến đây cái lười, mình bị cái tật lúc nào cũng muốn kể thật chính xác ấy thành ra là rất n...

Một cảm xúc đẹp mà mình đã có

Hình ảnh
Haha. Mình nghĩ mình vừa có một cuộc tình mà chắc mình sẽ nhớ mãi về sau. Không phải kiểu tình yêu nồng nàn ấn tượng (mình cũng không thích yêu đương lãng mạn) mà là kiểu tình yêu nhẹ nhàng như làn gió. Nhưng làn gió nhẹ, luôn có mặt ở khắp nơi mà. Saigon vào mùa mưa nên dù 11h rồi nhưng không khí vẫn dịu dàng nhờ trận mưa dai ngày hôm trước. Thứ bảy, mình ngồi sân nhà, ăn cơm gà (mình thích gà lắm lắm), xem anime.  Tinggggg..  Mình ngẩn đầu nhìn bầu trời trắng xám, cây khế trước mặt hội tụ vài bạn chim. Thế là gió nhẹ thổi, tiếng chim hót, tiếng xe xa xa, cục nóng máy lạnh cứ rì rì rì rì, có tiếng xây nhà đâu đó nữa. Và Mình thấy hạnh phúc. Kiểu hạnh phúc đột nhiên hiện hữu ngập tràn. Mắt rơm rớm nước vì hạnh phúc nhẹ nhàng mà xúc động lạ thường.  Và mình nhớ anh Thảo. Lần này thì khóc thật. Huhuu. Chắc 3 năm qua, cứ lúc nào thấy hạnh phúc là mình sẽ kể cho anh nghe. Mình thấy vui hơn mỗi khi chia sẻ và anh sẽ luôn vỗ tay hoặc có khi không hiểu được sự hạnh phúc của mình...

Chuyện đi làm: một sớm mai tự nhiên thấy lòng tự do

Hình ảnh
Tự nhiên vào một buổi sáng. Mình cảm thấy. Không còn quan tâm đồng nghiệp nghĩ gì nữa. Họ ở lại hay rời đi khỏi "team" cũng không còn quan trọng nữa, không một mong cầu gìn giữ, níu giữ nào ở trong lòng mình. Kể thêm một tí về bối cảnh để mọi người (và mình của sau này) dễ hiểu cảm giác và suy nghĩ trên của mình. Chuyện là: chương này của cuộc đời tôi "as a first-time manager" Có thể hiểu, sáng hôm nay là thời điểm chuyển đổi trạng thái của mình. Từ trước đến giờ, mình luôn ở trạng thái hiện diện và để ý cảm xúc của đồng đội. Bởi vì mình thích công ty này, mình hết mình với nó, mình yêu quý những người này, mình hết mình với họ, mình muốn giúp đỡ các bạn ý. Suy nghĩ, đánh giá, tìm cách, bàn luận, rồi lại suy ngẫm, trao đổi, loay hoay,... Và mình tạo nên một thói quen là luôn cố thay đổi, khắc phục, sửa chữa khi các bạn ấy có suy nghĩ tiêu cực về công việc. Hiển nhiên là với thói quen này, mình sẽ có nhiều lúc vội vàng, tự (xàm) gánh trên mình cảm xúc nặng nề. Bạn nà...