Bài đăng

Lại ngẩng đầu nhìn mây trắng trời

Hình ảnh
Hừm... Gần đây nhiều cái để viết lắm, nhưng lưng chừng ngọn đồi rồi thì mình chọn nằm luôn, không đi tiếp, không hoàn thành (nhưng thanh thản hahaa). Có lúc nghĩ, lựa chọn sống đời thanh thản sớm quá có sai không :v một chiếc thanh niên đất nước không cố gắng.  Mà thật ra cũng không hẳn, chỉ là mình chọn ở hiện tại, chọn đi con đường Đạo, chọn tò mò về câu trả lời cho những câu hỏi từ thời trẻ thơ mà thôi. Quay lại, xin được viết đôi dòng nhật ký về trang 29 tuổi cho trang của những ngày sau đọc lại cho vui (vì đảm bảo không nhớ) Chắc cổ không ngờ =)) vô tri mà có ngày dính kịch (drama) tình ái. Làm sao mà ngờ được haha. Tóm lại ngồi không dính thị phi thôi. Tự có người đi đồn cổ thích họ, vì không được đáp lại nên đánh trượt một trong những bài kiểm tra thử việc :v (tôi còn không nghĩ ra được phiên bản dữ dội đó của mình). Đồn tới mức cổ bị điều trần :v may là chết nhát, không nói dối, không dám sống thẹn với lương tâm nên dĩ nhiên là không có gì để bốc phốt cổ cả huhu (chỉ hơi ph...

"Is there still anything that love can do?"

Hình ảnh
"Is there still anything that love can do?" 「愛にできることはまだあるかい」 Nước mắt giàn giụa vì mình biết ơn quá. Biết ơn vì đã từng được yêu thương quá nhiều. Mình không nghĩ mối tình với anh lại ôm ấp và dịu dàng trái tim mình đến vậy. Dù đã là ký ức của 4 năm trước. Mình thật sự biết ơn quá nhiều vì hạnh phúc đã từng được cảm nhận, sự trân trọng chân thành anh đã từng trao đi. Mình tưởng những ký ức tốt đẹp đó sẽ không đến nữa. Nhưng, ký ức từ những ngày đầu tiên nói chuyện với nhau đã nhẹ nhàng chạm vào tim mình.  Mình nhớ đã từng bày tỏ với anh, sự tồn tại của anh, bản thân điều đó đã là phước lành và với mình, chỉ biết rằng có anh tồn tại là đã thấy vui trong trẻo như một buổi sáng mùa hạ trời xanh mây trắng với một làn gió mát (chắc nói anh nghe thì không tượng hình thế này). Mình thật sự "mean it", thật sự cảm thấy như vậy. Mong rằng, buổi sáng mùa hạ của em, vẫn tiếp tục những ngày bình yên nhảm nhí và vẫn điềm tĩnh giữa những ngày tối tăm chẳng buồn bật đèn (như em đã ...

Tản mạn về hẹn hò và tình cảm bốc hơi

Hình ảnh
Qua nhiều lần hẹn hò, mình chợt nhận ra là, người đã từng làm mình tan chảy, trái tim hạnh phúc rung rinh là khi anh ấy làm cho mình cảm thấy rằng, điều anh quan tâm là mình có vui không, có thoải mái không, có tự nhiên thể hiện cảm xúc không. Ơ kìa, đàn ông xỉu. Còn gần đây, cảm giác của mình là, đi hẹn hò tìm hiểu cứ như là đi phỏng vấn xin việc, hay đang diễn một vở kịch "hoàn hảo". Vô hình chung mình cảm thấy một áp lực gì đó. Ai cũng đột nhiên trở thành "một ai đó", tốt đẹp và hay ho như thế nào đó. Mọi người cho mình thấy khía cạnh này khía cạnh kia thật ấn tượng nhưng mình thấy mệt lắm. Mình chỉ muốn được bình thường nói chuyện thôi (chắc có đúng 1 anh có đôi mắt bồ câu dove eyes là từ tốn nhìn mình ăn, nghe mình nói và đôi mắt biểu đạt một niềm vui bình thường nhưng chân thực) Rồi cả việc mình thật sự tạm biệt mối tình đã qua. Trở nên bình thường đến lạ, nhưng mà mình lại khóc vì thấy tiếc. Tiếc rằng cảm xúc đẹp đẽ đó không còn ở lại với mình. Dù đã có nhiều...

Nhật ký vô tri

Hình ảnh
Không biết có phải lúc bé coi nhiều phim hoạt hình quá không mà mình cảm giác sự vận động của cơ thể nó vụng về như mấy nhân vật chỉ có trong phim ấy 👽no hề diễn. Nhân lúc nhìn ngắm vết bỏng ngay sát mắt, mình hồi tưởng lại sự vô tri của bản thân. Nhớ nhất chắc là lúc kẹt cái đầu gối vào song sắt ban công... làm sao mà luồn cái đầu gối qua song sát được, đứng lắc lắc chân một hồi thì kẹt luôn.. làm sao mà làm được??? Rồi cứ đang cầm cái điện thoại thì tự nhiên cái điện thoại nó rớt. Nhưng không phải từ trên tay rơi xuống bình thường như định luật II Newton, mà là nhảy nhảy trên bàn tay mình rồi rớt??? làm sao mà làm được? sao tự nhiên cái điện thoại cứ như nhảy lên ý... Cũng không biết bao năm trôi qua, nhưng việc làm đổ các ly nước vẫn diễn ra nhan nhản. Đi xe buýt quên bóp tiền, đi làm quên bóp tiền cũng thế. Mắt kính thì có 3 cái, dù có 4 cái nhưng vẫn việc bị "mù" chốn công sở và không mang ô dù nhìn trời mưa vẫn là chuyện không có gì là bất ngờ. Trộm vía là căn cước côn...

Nhớ đêm mưa Hà Nội

Hình ảnh
Không rõ vì sao nhưng từ bé, không khí trước khi mưa luôn cho mình cảm giác hoài niệm thế nào đấy. Khi thì buồn thoang thoảng cùng với mùi đất, khi thì dễ chịu ấm áp bình yên. Saigon đang mưa. Mái tôn kế bên lách cách cả tối. Lướt điện thoại xong đột nhiên nhận ra tiếng mưa. Rồi ký ức cũng kéo đến.  Mình nhớ anh bảo thích nhìn phản chiếu của đèn đường lên con đường nhựa buổi đêm. Không biết lúc đứng và nhìn từ cửa sổ phòng anh, lúc đó, con đường có ướt mưa không. Thước phim chạy lại trong đầu mình là có. Nhưng khá lâu rồi nhỉ. Hôm nay mưa làm mình buồn

Lâu rồi không Hà Nội

Hình ảnh
Chẳng nhớ nổi là bao năm nữa nhưng lâu lắm rồi mới quay lại Hà Nội Cảm giác khác quá. Vì từng có người yêu ở Hà Nội nên lúc ấy ra Hà Nội vui lắm, thích lắm. Nhớ lại cái hôm (vừa ngay sau dịch thì phải), đùng phát mua vé hôm sau nữa đi Hà Nội gặp người sẽ trở thành người yêu. Cảm giác tràn ngập hạnh phúc và tuổi trẻ kinh khủng nhỉ. Nhớ lại cái khoảnh khắc vừa ngại ngùng vừa vui sướng rần rần trong người lúc đấy, sự sống ngập tràn trong người ấy. Từng vui vẻ thế nên bây giờ khi mà rất là bình thường, bình tĩnh ra Hà Nội tính ra cũng hơi lạ. Tỉnh tới mức mà tối qua vét vét đại đại quần áo và đồ dùng cá nhân bỏ vào vali, sáng nay thức dậy quy trình y hệt như những ngày đi làm khác. Vào công ty họp một phát rồi kéo vali ra sân bay và benggggg, here you are, Hà Nội. Ngẫm lại quá khứ thấy mình may mắn khủng khiếp. Được trải nghiệm yêu đương nồng nhiệt (với chính cảm xúc của mình) và được đáp lại. Cuộc sống thế thôi chứ nhỉ, mong cầu gì nữa. Đợt này ra không có người yêu nhưng có bạn bè. Có ng...

the same damn thing that made my heart surrender

Hình ảnh
Có nhiều đặc điểm của Trang mà mình yêu lắm. Mà phải nói đến đó là "ôm ấp mọi cảm xúc" của chính mình. Kể cả là nhớ một người không gặp lại không kết quả không tương lai. "And there was something 'bout you that now I can't remember It's the same damn thing that made my heart surrender And I miss you on a train, I miss you in the morning I never know what to think about" Mình khóc nhiều, cười nhiều, trân trọng từng cảm xúc nổi dậy bên trong lòng Trang. Sợ hãi, ganh tị, tự ti, xấu hổ, cô đơn, tủi thân. Hay là trái tim rộn ràng một trưa hè nắng đẹp, cây lá lấp lánh lắc lư. Hay là một tối ngồi sau xe máy, ngắm trăng khuyết, cảm nhận không khí mùa mưa lành lạnh, hoài niệm, buồn man mác thoang thoảng. Đôi khi mình cảm thấy hơi "không bình thường" nhưng rồi cũng nhún vai vì "trời sinh đã thế", những điều này là màu sắc riêng của Trang và mình cũng thấy lãng mạn.  Gần đây mình thấy nhớ người yêu cũ nhưng không còn buồn hay cảm xúc nặng nề như...