Chuyện đi làm: một sớm mai tự nhiên thấy lòng tự do
Tự nhiên vào một buổi sáng. Mình cảm thấy. Không còn quan tâm đồng nghiệp nghĩ gì nữa. Họ ở lại hay rời đi khỏi "team" cũng không còn quan trọng nữa, không một mong cầu gìn giữ, níu giữ nào ở trong lòng mình. Kể thêm một tí về bối cảnh để mọi người (và mình của sau này) dễ hiểu cảm giác và suy nghĩ trên của mình. Chuyện là: chương này của cuộc đời tôi "as a first-time manager" Có thể hiểu, sáng hôm nay là thời điểm chuyển đổi trạng thái của mình. Từ trước đến giờ, mình luôn ở trạng thái hiện diện và để ý cảm xúc của đồng đội. Bởi vì mình thích công ty này, mình hết mình với nó, mình yêu quý những người này, mình hết mình với họ, mình muốn giúp đỡ các bạn ý. Suy nghĩ, đánh giá, tìm cách, bàn luận, rồi lại suy ngẫm, trao đổi, loay hoay,... Và mình tạo nên một thói quen là luôn cố thay đổi, khắc phục, sửa chữa khi các bạn ấy có suy nghĩ tiêu cực về công việc. Hiển nhiên là với thói quen này, mình sẽ có nhiều lúc vội vàng, tự (xàm) gánh trên mình cảm xúc nặng nề. Bạn nà