Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2021

Đủ nắng hoa nở, hạnh phúc như là

Hình ảnh
Ừm thì ai cũng nghe "hạnh phúc với những điều mình đang có". Mình nghe mòn tai luôn. Vì nhiều năm trước, lúc nào mình cũng nhắc nhở bản thân thế này. Nhưng mà... Nó rất mệt. Vì thức tế lúc đó (nhiều năm trước) mình không hề thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Càng ép, càng cố "cảm thấy hạnh phúc" càng mệt. Cảm xúc cảm nhận là một điều không gượng ép được. Ăn thấy ngon là thấy ngon, không phải nghĩ là thấy ngon được 😅 Dối trá lắm. Đó. Nên rất nhiều tiếng nói vang lên giữa đời. NGHE MÌNH. Và cho mình được cảm thấy buồn, cảm thấy không hề hạnh phúc và ôm ấp nỗi niềm đó.  Đủ nắng hoa nở. Cảm xúc nào rồi cũng qua thôi. Nghe mình, kiên nhẫn với mình. Mấy lúc đau lòng đau buồn, thì mình như một cái cây bị bão quật - ngã, gãy cành, xơ xác. Nhìn cái cây ấy, let it be. Cứ thở và cho phép thôi. Từng hơi thở và sự hiện diện, cho phép mang sự phục hồi của tự nhiên (hoặc đi ngủ nha 😆 cũng mau phục hồi).  ... Còn khoe tí suy nghĩ của mình, sau hơn 1 năm ngưng cố gắng hạnh ...

Hoang mang về mình và cuộc đời mình (Chắc là một điều bình thường!)

Hình ảnh
Mình không biết là sự hoang mang này liệu sẽ kết thúc không (Có! Tâm trí đang có suy nghĩ drama tí thôi 😅 vào những ngày bất ổn) Giữa mấy ngày tâm trạng lag, mình tâm sự với nhiều người và cũng bằng cách nào đó nhiều người chia sẻ với mình. Mình thấy "chắc tâm trạng hoang mang, bất ổn là một điều mà tuổi trẻ ai cũng trải qua" (nào nhìn thấy được "sự thật" như anh Johnny Trí Nguyễn thì mới "hết" thật sự. I guess) Thôi. Đôi dòng tự sự tuổi mới lớn 😑 Mình xem One Piece ấy, thấy là mỗi thành viên trong băng Mũ Rơm đều có một năng lực nổi bật và đảm nhận một vị trí trên tàu. Cái mình nghĩ "năng lực của mình là gì nhỉ?"  😖 khóc á, mình không thấy năng lực gì ở mình cả. Nhưng mà "mình chọn và nghĩ là Năng lực hạnh phúc".  Mình nhớ đến con "22" trong film hoạt hình Soul 😃 Mình hông có năng lực nào vượt trội cả, vì cơ bản mình sẽ cố gắng và rèn luyện nếu mình thích một cái gì đó và tận hưởng một việc nào đó. Còn lại, đặc điểm nổi b...

I say love it is "là cái gì cũng được"

Hình ảnh
The Rose của Westlife hay quá. Một cách nào đó mấy bài hát yêu đương cưới xin lởn vởn xung quanh mình 😀 ahaha. 25 tuổi nhưng mình lúc nào cũng cảm thấy như vừa vào đời ấy, lúc nào cuộc đời cũng có nhiều điều mới, trải nghiệm mới, thử thách mới,... dành cho mình. Một kiểu phiêu lưu tươi trẻ. Nói chung là mình muốn có người yêu chứ cưới nhau là chuyện còn ở đâu xa lắm Mà quay lại, tự dưng ngồi mê mẩn hát theo các chú Westlife đàn ông lịch lãm thì ngớ người ra "yêu là cái gì ấy nhở?" 😅 Thật, mình không biết nó thật sự là gì. Kể cả từng yêu đương 7 năm rồi cũng yêu thương đủ người trên cuộc đời từ ba mẹ, em gái, bạn bè, đồng nghiệp đến cả cảm xúc nam nữ. Có hôm, nhớ đến chàng trai mà mình thích, mình "nhìn thấy" cảm xúc tốt đẹp, đặc biệt và cũng thấy suy nghĩ "cái này là yêu hả? nhìn như không phải, nó cũng là một kiểu cảm xúc đến rồi đi". Và với mỗi người, mỗi trải nghiệm, cảm xúc cảm giác yêu nó cũng khác nhau. Chung một điều duy nhất, nó nảy sinh từ bên t...

Cảm ơn em vì đã đến và cho chúng ta một đoạn kí ức vui vẻ

Hình ảnh
Nhân một buổi sáng, trời Saigon vừa nắng trong chuyển sang mưa nhẹ mát lành, lòng người cũng từ ngỡ ngàng chuyển sang hạnh phúc. Mình viết lại. (Mình mong có thể làm một chiếc video để lưu giữ cơ. Nhưng với sự cầu toàn của mình, chắc làm video thì cảm xúc này bị "giết" bởi yêu cầu khắt khe, sự mất công làm đi làm lại mất) Chẳng là vẫn câu chuyện ai đó "rời bỏ" mình mình viết trước đây (đọc lại ở đây nha). Nó tới hồi kết rồi. Sau nhiều lần trao đổi, thì em bé trong team mình vẫn quyết định đi. Nhưng mà, chỉ toàn là sự vui vẻ thôi. Không biết nữa, chắc bầu không khí giống như là mỉm cười tạm biệt, vẫy tay chào một quãng đời đẹp tuyệt vời đã cùng nhau đi qua. Và ai ai cũng vui vẻ, tin tưởng, trân trọng chính mình mà đi tiếp cuộc đời còn lại. Nói chung là vui lắm. Và chúng tôi cùng nhau bàn làm một món quà "tốt nghiệp AWING" tặng em. Em là lý do mọi người cùng nhau vui vẻ bàn ý tưởng, em là lý do mà chúng tôi gần nhau hơn một tí nữa. Quà dành cho em nhưng chú...

Mọi thứ sẽ như thế nào nếu chúng ta ở bên cạnh nhau?

Hình ảnh
Một tối tự dưng mình hỏi thế, vì mình nhớ anh. Thật kì lạ, hai người ở hai đầu đất nước. Vô tình thấy nhau, không một ý định, không một mong cầu, không một nỗ lực. Cứ thế chúng mình thu hút nhau và kéo dài đến tận bây giờ. Tình cảm giữa hai đứa mình cứ thế mà bước đi tiếp, không cố gắng, không mong cầu, không nỗ lực :D Thậm chí tụi mình còn cùng cảm thấy "it's not gonna work". Sẽ chẳng đi đến đâu, về đâu cả. Không một dấu hiệu le lói nào cho một kết thúc có hậu.  Ừ. Ở xa hai đầu đất nước đã đành, 3 năm tới còn xa mình hơn nữa, anh ấy sẽ đi Pháp. Còn mình thì sao? Còn mình thì là đứa chẳng tính chuyện tương lai, chỉ xác định một điều: mình sống tự nhiên, cái gì có cố là không đúng rồi :D nên đó, nhìn là thấy "thôi rồi Lượm ơi". Mà... Cũng vì thế mình nhận ra. Ôi tình yêu nó chả cần mẹ cái lý do nào cả. Tự nhiên vẫn cứ thấy nhớ, cứ nghĩ đến, có điều gì vui là muốn chia sẻ, có gì đáng nhớ là muốn gọi tên và luôn mong người kia sống thật đã, thật vui ấy. Thật ra là ...

Khi điều mình yêu quý, người mình yêu thương rời đi, mình còn lại gì?

Hình ảnh
Ai đó rời đi khỏi cuộc đời mình... ... Cuộc đời vừa rộng lớn vừa thật bé nhỏ. Nói đi là đi, bước ra là mất hút khỏi tầm nhìn, khỏi cuộc sống bình thường của mình luôn. Đột nhiên biến mất. ... Mình chứng kiến nhiều sự ra đi rồi. Ra đi vì sự sống kết thúc, ra đi vì tạm biệt để đến một vùng trời khác trên trái đất này, ra đi vì chạy trốn, ra đi vì lạc lối,... Mình cũng có mấy trải nghiệm thật là "lớn" trong cuộc đời. Nói thế nào nhỉ, kiểu nó ghi lại dấu ấn đậm trong lòng nên mình gọi là "lớn". Gần nhất thì là người yêu cũ của mình - người từng chiếm một phần cực to trong cuộc đời mình đột ngột rời bỏ mình. Cảm giác giống như là mất đi người thân ý 😅 nhưng đớn đau kiểu khó chịu hơn. Cảm tưởng như mình là lá cây trên dòng nước êm đềm, và tới cuối đường, thác đổ, mình rơi tự do khi đéo có muốn rơi 😆 nên nà thốn lắm mọi người. ... Hôm qua một người khác cũng định rời đi, nên mình buồn cực kỳ.  Và nó làm mình nghĩ đến một người khác mình yêu quý, họ rồi cũng đi - một tươn...