Đủ nắng hoa nở, hạnh phúc như là
Ừm thì ai cũng nghe "hạnh phúc với những điều mình đang có". Mình nghe mòn tai luôn. Vì nhiều năm trước, lúc nào mình cũng nhắc nhở bản thân thế này.
Nhưng mà...
Nó rất mệt. Vì thức tế lúc đó (nhiều năm trước) mình không hề thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Càng ép, càng cố "cảm thấy hạnh phúc" càng mệt. Cảm xúc cảm nhận là một điều không gượng ép được. Ăn thấy ngon là thấy ngon, không phải nghĩ là thấy ngon được 😅 Dối trá lắm.
Đó. Nên rất nhiều tiếng nói vang lên giữa đời. NGHE MÌNH. Và cho mình được cảm thấy buồn, cảm thấy không hề hạnh phúc và ôm ấp nỗi niềm đó.
Đủ nắng hoa nở.
Cảm xúc nào rồi cũng qua thôi. Nghe mình, kiên nhẫn với mình. Mấy lúc đau lòng đau buồn, thì mình như một cái cây bị bão quật - ngã, gãy cành, xơ xác. Nhìn cái cây ấy, let it be. Cứ thở và cho phép thôi. Từng hơi thở và sự hiện diện, cho phép mang sự phục hồi của tự nhiên (hoặc đi ngủ nha 😆 cũng mau phục hồi).
...
Còn khoe tí suy nghĩ của mình, sau hơn 1 năm ngưng cố gắng hạnh phúc (thay vào đó là cho phép và hiện diện)
Có nhiều nhiều lúc, quan sát nhiều nhiều người và chính mình nữa. Có lúc mình ngưỡng mộ vẻ đẹp như tiên nữ của các tỷ tỷ Trung Quốc (gầy, má đỏ, môi hồng, mắt long lanh). Có lúc lại thích mình có cơ thể đầy đặn săn chắc, da ngăm khỏe "bốc" như các chị Mỹ Latin,... Lúc thích phong cách ăn mặc giống người này, mai lại giống người khác. Xong chợt tỉnh: hình như... như thế nào cũng đều có thể đẹp được cả.
Và hình như, như thế nào cũng đều có thể hạnh phúc.

Nhận xét
Đăng nhận xét