Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

Chiều chuộng mình trong một ngày buồn

Hình ảnh
Lâu rồi mình mới ngồi viết blog trở lại. Hôm trước bé Quang hỏi mình là dạo này chị còn viết không. Mình chưa trả lời em ý, vì câu hỏi có sức nặng 😅 Mình thật sự dành thời gian cảm nhận. Chắc cũng mấy tháng rồi không viết gì trên đây vì đã có người xuất hiện và lắng nghe mình, mình có một nơi ấm áp tuyệt vời để nói bất kể điều trên trời dưới đất, từ xấu xí xù lông nhím đến những cảm xúc xinh đẹp, lấp lánh, bừng sáng - đó là bồ mình. Với cả có nhiều điều thay đổi trong cuộc đời mình, nhiều điều tốt đẹp đến và mình cũng dành thời giản cảm nhận và sống nhiều hơn, bớt nói đạo lý lại nên cũng không viết blog =)))) đơn thuần sống thôi. Hôm nay chắc là một ngày buồn và hông còn hầm-trú-ẩn-ấm-áp là anh bồ nữa nên ngoi lên đây. Cuộc sống hiện tại tuyệt vời lắm, cũng không phải đột nhiên có được cái gì to tát nên thấy thế. Đơn giản là mọi thứ từ công việc, đến yêu đương đến gia đình, bạn bè đều ở mức mình thấy biết ơn. Nhưng thi thoảng trong lòng mình vẫn hiển lộ những nỗi sợ rất lạ: sợ cuộc số...

Nếu có 3 điều ước, mình ước gì?

Hình ảnh
Hôm nay tự dưng mình muốn chia sẻ về một số cảm xúc và suy nghĩ đang nở hoa trong lòng mình. Mình đang thấy tuyệt vời lắm. Ngồi im nhìn gió thổi lá bay, nhìn thấy những suy nghĩ, diễn biến nội tâm liên tục thay đổi của chính mình, nhìn thấy bàn chân mình rảnh rỗi nên đánh nhịp qua lại hai bàn chân. Nói chung là dễ chịu tuyệt vời sau nhiều ngày bị nhanh bị vội, bị "biểu diễn" - mỗi lần mình làm điều gì đấy mà không thật sự cảm thấy như thế, mình làm hơi khác lòng mình thì mình gọi là biểu diễn. Mọi người có bao giờ thế này không? Mình làm việc gì đấy khá là dễ dàng nhưng ai hỏi tới thì đùng đùng kể như nó khó lắm để nghe cho hay hơn? 😆 nghĩ lại thiệt như con nít. Mà nói tới đây thì nhớ tới người yêu mình. Mình là cái đứa hay kiểu lên xuống thất thường và hay phức tạp hóa mọi chuyện. Người yêu mình thì lại kiểu cái gì cũng "bình thường" ấy. Người yêu mình luôn cho mình cái cảm giác bình thường và nhìn nhận sự việc đúng như nó là. Dần dần mình cũng bớt sống trong suy ...

"Hoa không nở vì nhà thơ đứng gần đó"

Hình ảnh
Câu tựa đề là của Osho. Mình đã nghe từ lâu rồi và thích nó lắm nhưng mà lại không biết của ai. Vô tình vớ được và cũng có một số lần trải nghiệm câu nói này. Mình nhảy múa giữa sân, mình ngửi hoa nở trong vườn, mình thấy nắng gió lá bay thì lao ra đường và hòa vào lễ hội của tự nhiên. Ôi, kể lại còn cảm nhận được sự hạnh phúc tan chảy quấn quýt giữa mình và mọi điều đã diễn ra: không khí, ánh sáng, gió bay váy và lá bên đường, nắng làm lấp lánh những chiếc lá trên cành,... Hạnh phúc cực kỳ ý. Chẳng có ai, chẳng vì điều gì. Mình vui vẻ và hạnh phúc đong đầy luôn ấy. Dong dài như thế vì cũng lâu rồi mình mới có cảm nhận và sự bình yên như sáng hôm nay. Dễ chịu cực kỳ dù mình ngồi trong phòng kín, chẳng nắng chẳng gió chẳng có gì ngoài cái bàn nâu, quyển sổ, cây bút và laptop của mình. Không một ai không điều gì nhưng mình lại thấy bình yên quá nhiều.  Mình và người yêu đang có tẹo vấn đề. Gọi là vấn đề cũng không đúng, cãi nhau lại càng không. Chỉ là hai đứa cùng khó chịu, cùng cảm ...

Làm sao để trả lại?!

Hình ảnh
Dạo gần đây mình xem một bộ anime. Cốt truyện rất kiểu bị lý tưởng hoá về tính cách các nhân vật. Nhưng mình rất thích vì cảm xúc được lột tả cực kỳ trần trụi. Đặc biệt là cảm xúc và cá tính của bọn yêu quái. Mà phim cũng hầu hết là cảm xúc suy nghĩ, góc nhìn của bọn yêu quái và nhân vật chính - một thằng người hiền hậu và chân thành. Chân thành với cả sự nói dối của mình. Theo dạng “a, mình đang nói dối” kiểu thế. Không ép mình cũng không trách mình. Chỉ đơn giản nhận ra và biết là: mình muốn nói thật, một ngày nào đó rồi sẽ làm được. Nói chung mình thích phim này lắm. Và hôm nay :) mình xem được một đoạn siêuuuuuu chạm tận đáy tâm hồn. Đó là lúc mà Takashi hiểu chuyện theo kiểu “có qua có lại” và “phải biết điều” mà văn hoá Việt Nam hay nhắc đến :) nhưng rồi nhận ra “mình đang hạnh phúc quá” khi được cho và được nhận

Er..

Hình ảnh
Hôm nay, bất chợt mình bắt gặp được vài điều Một cách nào đấy, mình cố gắng thể hiện “khổ” rất tinh vi :) như thế thì hay ho hơn nhỉ. Game dễ quá ai gọi là cao thủ. Nếu cuộc sống dễ dàng thì không có gì để bám vào mà nói mình thật hay ho. Cảm xúc khó khăn là có thật. Rất thật. Nhưng nó qua rồi vẫn kéo nó lại để chứng minh mình hay ho thì không hay lắm. Mà mình không cố tình đâu. Mình bị quen phản ứng đấy. Và điều thứ hai là. Mình mặc định mình không thể “sướng”. Cũng không hẳn nhỉ. Nó như kiểu tự nhiên gồng lại và giả vờ. Cho tới khi mình đột nhiên thả ra “a” eureka! (Dù như một tia sáng bé thôi). Và anh nói với mình: Your feedback is important to US. Hôm nay một người khác nói với mình: cùng nhau cộng hưởng. Eureka again 😆 hoá ra trước giờ không hề có mình Nói chung viết lấp lửng như này không biết đọc lại hiểu không nữa 😆 kệ. Không ngờ đó giờ thích sống khổ vậy :) đồ ngu ngốk