Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2021

Nham thạch

Mình nghĩ một trong những cảm xúc mệt mỏi nhất đó là không cảm thấy có ai đồng cảm với mình. Dùng từ như thế cũng không đúng. Mình nghĩ cần nhiều từ hơn để diễn đạt một trạng thái. Nó là kiểu mình không cảm thấy có ai hiểu được cảm xúc của mình, trạng thái đang diễn ra với mình. Vì nó kì lắm. Không thật sự có một chuyện gì tồi tệ diễn ra cả, nhưng mình rất buồn, rất cảm xúc, rất nhạy cảm, rất đau lòng, rất sợ hãi. Mọi thứ dồn dập và dồi dào như bị nhấn chìm vào lớp đất sâu tâm tối, chìm dần không vẫy vùng được nhưng cảm xúc và lớp đất thì mãnh liệt cực kì. Đó, mình không thấy nó hợp lý tí nào cả, mình sợ người khác mệt mỏi vì mình nhưng mình không thể không có cảm xúc được. Cảm xúc như nham thạch núi lửa bỏng khắp bên trong cơ thể mình nhưng mình cố gắng để dựng 1001 cái hàng rào phòng vệ lên vì thấy nó "không hợp lý" gì cả. Tới chính mình có khi còn không đồng cảm được với mình. Vì mâu thuẫn nội tâm như thế nên bế tắc, không ngạc nhiên nếu chúng ta - những em bé nham thạch (...

Mình giận thật hay là mình buồn? :)

Hình ảnh
Hôm nay, mình quyết định lật lại quá khứ =))) Nghe nghiêm trọng ha. Tại thường mình hay quên và cũng làm biếng nhớ lại ấy. Có điều, hôm qua đọc được một bài viết và gợi lại trong mình một trải nghiệm. Thấy thích thấy quàooo nên kể lể với mọi người và nay lên đây viết. Chuyện là. Chuyện rằng. Hồi xưa mình dễ cáu gắt với người khác lắm. Nhấn mạnh là người khác nhé. Bây giờ mình thi thoảng vẫn cáu nhưng cáu phong long gì á =))) chẳng cáu ai, chỉ cáu thôi. Và hồi xưa có một đợt mình nhớ mãi.  Hôm đó mình và đám bạn đi ăn, có bồ cũ của mình. Quán lẩu gà ớt hiểm gì đó nóng chết mẹ. Và không biết vụ mô tê gì mà mình cáu điên lên với bạn phục vụ ấy. Thề trời ơi, ai mà thấy mình bực điên lúc đó cái mặt như đàn ông chắc méo dám yêu ấy. Mình khó chịu cực kỳ. Bên ngoài bực bội nóng như lửa phừng phừng nhưng kì lạ thay, mình cảm nhận rất rõ bên trong là cảm xúc sợ hãi, là sự yếu đuối, là mong cầu có ai đó đứng ra bảo vệ mình và nỗi buồn vô vọng vì không ai đứng về phía mình cả. Dù ngay lúc đó, ...

Yêu như mèo

Hình ảnh
Mình nghĩ tình cảm người ta dành cho con mèo, chắc gần với tình yêu thuần túy và lý tưởng mà con người tìm kiếm nhất. Người ta tìm kiếm kiểu tình yêu đó ở người khác, ở nhau từ cuộc đời tới văn chương và nghệ thuật nói chung. Người ta tìm kiếm qua từng hơi thở của chính mình. Yêu một con mèo, con người không tính chuyện tương lai. Yêu một con mèo, mình chẳng nỗ lực. Yêu một con mèo, mình chẳng phải giấu diếm kiềm nén cảm xúc, tình yêu và chính mình một phút giây nào. Yêu một con mèo, mình và cả con mèo, chẳng ràng buộc gì, cứ vậy mà yêu.  Chẳng cần chứng tỏ, chẳng cần là ai, là gì, thế nào Mình thậm chí chẳng nghĩ gì khi yêu một con mèo. Và dĩ nhiên con mèo càng không. ... Làm mèo hông? Hay làm con lười nhé =)))

Biết đâu được à!

Hình ảnh
Saigon hôm nay trời xanh mây trắng. Mình thích mùa đông Saigon lắm. Dù chẳng có mấy "đông", đôi ngày vẫn nắng nóng. Nhưng.. cũng nhiều đợt gió lạnh thổi. Sáng sáng bon bon đi làm, đầu mình cứ xoay đông xoay tây rồi đôi gò má mập mập của mình nhô lên vì miệng mỉm cười với mùa đông. ... Chẳng biết nữa, mà dạo này đọc được mấy tâm tư đáng yêu, "hướng nội" của đôi ba người làm mình muốn viết lại. Biết đâu. Ừ ai biết đâu mấy dòng của mình... cũng có thể làm ai đó thấy vui vẻ. Và biết đâu sự kì quặc, ngẫu hứng lộn xộn của mình, sự không hoàn hảo của mình cũng làm được tí gì đó cho đời hay cho ai đó. È mà cũng chẳng biết nữa. Mùa đông viết đôi ba dòng cũng vui rồi.  Nghe bài này, chẳng hiểu sao cứ nhớ Hà Nội, và thấy yêu: https://open.spotify.com/track/51qM6DVbqylA3dIkbxDD1M?si=c80bd42e12154c0e Cái ghế kế cây khế ở DabaoConcept vào một ngày đông Saigon

Lá không vì sâu ăn mà không còn là lá

Hình ảnh
Mây chẳng nghĩ gì, cứ thành hình, bay rồi hoá thành nước thôi. Chim muông chẳng nghĩ gì, cứ bay, đậu rồi hót vu vơ thôi. Bọ cam cũng vậy, nó đi vòng quanh vô nghĩa nhưng cứ bò thôi, chẳng nghĩ gì. Lá cũng vô định mà lớn lên, đón nắng, đón sương, đón gió, đón mưa và rơi xuống, chẳng cố gì. Mùa đông cũng không nghĩ mình xấu mà không đến. Mùa xuân chẳng cho mình hay mà chiếm lấy thời gian. Là người, nghĩ rất nhiều, học nhiều, biết nhiều và cũng tự ôm lấy khổ đau. Chẳng sao, có khi tự nhiên của con người là thế. Và cũng không nhất thiết phải thế. Không cầm lên thì không thấy nặng.  Và không cầm thì không có thế thôi. Mà không có thì mình vẫn là mình. Lá không vì sâu cắn mà không còn là lá Người không vì tổn thương, đau khổ, thất bại mà không còn là người (mà mình sinh ra vốn là) “Em có đủ kiên nhẫn đợi bùn lắng nước trong  Em có đủ tĩnh để thấy cuộc đời tự xoay vòng.” - My fav man Lao Tzu

Chuyến lấy hàng bừng sáng như nắng chiều

Hình ảnh
Mình thích nhận hàng 😆 Đặt mấy đơn Shopee và toàn là đồ mình rất thích nên háo hức chờ giao hàng mãiiii. Và hôm qua gặp bọ cánh cammm 🍊 Nghe đồn gặp bọ cam là may lắm. Í hí, nay được giao một lượt 2 đơn ngóng chờ hơn tháng ấy ☺️☺️☺️ Số mayyyy mắn quá iii. Và vui ơi là vui ấy. Anh giao hàng còn đáng yêu. - Trang ơi, anh tới chốt rồi - A dạ (cười ngoắc mồm, vì mình check vận đơn 5-7 lần/ngày á 😆 nên biết ảnh đang tới) hehee, chốt ở … hả anh (quanh nhà mình rất nhiều chốt =)))) - Đúng rồi giỏi quá Trang ơi …  Saigon có em bé đi lon ton ra nhận hàng Uầy, đi bộ tầm 5 phút mới tới chốt mà sướng lân lân trong người ấy ☺️ Èo oiiii. Anh đây rồiiiii ☺️☺️☺️  … báo cáo họ tên để ảnh soạn hàng… Trong lúc chờ vui quá nên mình nhún nhún háo hức (vui thiếu điều muốn nhảy luôn). Anh shipper: *ngẩng lên nhìn và mỉm cười Mình: *vẫn cười như hoa dù đeo khẩu trang 😆 Ôii, cái giây phút hai sự vô tư đáng yêu gặp nhau ấy, bừng sáng luôn ấy. Chắc được 1s cuộc đời nhưng cảm nhận được mãi mãi ấy, cả...

Hà cớ gì cố chứng minh mình hơn?

Hình ảnh
Ghi lại đôi ba lời cho đợt nghỉ ngơiii dài ơi là dài này. Thật ra mình thấy cũng hay lắm ý, vì tính ra cũng được trải qua một sự kiện thế giới. Mình thì không có ý kiến gì mấy về mấy chuyện kiểu bên ngoài, ngoài sự tác động của mình ấy. Cơ mà có đôi ba cảm nghĩ trong 3 tháng qua. 💟Mình hay nghĩ về thời kỳ đồ đá và cuộc đời ở những nơi gần thiên nhiên. Vì sao nhỉ?!  Vì có mấy điểm tương đồng như cuộc sống không còn quá nhiều chi tiết mình cho là "cần thiết" nữa. Chỉ còn đúng những hoạt động duy trì sự sống như ăn uống, ngủ, thở, đứng, ngồi,... Không còn nhiều việc làm kiểu dạng đóng góp cho đời hay có ý nghĩa này nọ nữa. Ít nhất mình là thế. Chắc điều đóng góp còn lại cho xã hội, gia đình, công ty là sự tồn tại - sự sống của mình thôi.  Nên mình tự hỏi, vậy thời kỳ đồ đá suốt ngày người ta làm gì, người ta có thấy chán không sau khi đã ăn, đã ngủ đã nghỉ đủ? Chắc chỉ còn vui chơi. Chắc người tiền sử họ cũng ngắm mây trời, ngắm chim chóc, ngắm lá cây lung lay, ngắm con bướm ba...

Vài mảnh kí ức đẹp xinh

Hình ảnh
Dạo này, tiết trời thay đổi, một cách nào đó quá khứ cũ mình quên sạch xuất hiện chớp nhoáng trong lòng. Hôm qua thì ngồi khóc inh ỏi, khóa phòng, úp mặt vào gối mà gào vì nhớ lại một kí ức tủi thân mình đã bị bỏ rơi và không ai bênh vực hay bảo vệ, một sự sợ hãi và trơ trọi. Vừa nãy thì nhớ lại thời gian làm việc tại công ty cũ, những cảm xúc dấu yêu tuyệt vời sống động, hết mình và bình an. Hơi lạ. Và ngay lúc này, thấy tấm ảnh một bông hoa giấy nở rộ trước nắng, mình nhớ đến lúc được thầy cô đưa đi bồi bổ việc học, việc thi cử ở Phan Thiết 😀 Èo, tuyệt vời thật sự. Dạo đấy, mình cấp 3, chẳng rõ là cuộc thi gì đó mà cũng cấp quốc gia nên mình được ra học cùng các bạn ở Phan Thiết (học với giáo viên đặc biệt gì đó mà mình không thấy đặc biệt gì). Chắc đó là lần đầu mình đi xa nhà mà không có ba mẹ. Bù lại, mình được cô giáo đi cùng rất là thương. Chắc chỉ thiếu nước cho tiền mình mình ăn vặt hằng ngày như bố mẹ. Haha. Đợt đấy nhiều cái vui cực. Mà nhớ nhất là đi 1 tuần hơn gì đó, ngày...

Một cây rêu hạnh phúc

Hình ảnh
Post chút nhạc, chút vui vẻ, một chút trò chơi của mình. Mình thích nhìn cuộc đời như chơi đồ hàng :v và mình cũng action như đang chơi đồ hàng. Mình nấu ăn như chơi đồ hàng. Làm bánh như chơi đồ hàng Hút bụi như chơi đồ hàng Làm video như chơi đồ hàng ... Còn công việc thì chưa coi như chơi đồ hàng =)))) nhưng làm với tâm thế vui vẻ, tự nhiên và vô tư. Chủ yếu cho nhẹ lòng chứ không gì. Mình xì cùi lắm. Tí áp lực, tí tranh luận là nước mắt muốn rớt ra ngoài rồi :v  Nói cái này có vẻ hơi đi lùi.. Nhưng mà 😆 nếu làm người giỏi khó quá thì mình bỏ, chọn làm người tốt thôi. Tốt với mình tốt với đồng bào, với cây cỏ vậy. Trong rừng có cây cổ thụ và cũng có cây rêu :v làm cây rêu mình thấy cũng vui =)))) nói thiệt. haha. Nếu trời định làm cây rêu thì chơi như cây rêu :v Ảnh sinh nhựt anh em làm tặng 😝 bửa đó call mà khóc hu hu luôn

Ơ kìa, vui đi nghĩ làm gì

Hình ảnh
Saturn và Pluto trước ban công nhà Mình ngồi ban công hít thở, phơi nắng thì bất chợt có một suy nghĩ đến. Vừa đáng yêu vừa buồn cười. Nếu đang thấy yêu, thấy nhớ, thấy hạnh phúc vì đang fall for ai đó mà không dám yêu, dám nhớ, dám hết mình thành thật hạnh phúc vì sợ tổn thương, tương lai bla bla 😆 chắc là giống việc đồ ăn ngon trước mặt, muốn ăn nhưng không dám ăn vì sợ ăn hết một lát đói 🤣🤣🤣 Ăn điiiiii, ngon chết mẹ ngồi chờ lát lại chẳng muốn ăn nữa.

Kệ mẹ mình được không?!

Hình ảnh
Mình hơi sợ những người mang tâm ý "người tốt" để ép mình làm một cái gì đó lắm. Thật sự ấy. Và việc ép buộc, đóng góp ý kiến, dùng ngôn từ của một số "người tốt" mình thấy nó như mang dao trong lời vậy. Huhuu. Mình nghĩ nếu không tỉnh táo và tin tưởng chính mình thì "tâm hồn" dễ bị giết bởi mấy điều tốt đẹp nhưng make me feel như cái lồng tơ của Doflamingo ở Dressrosa trong One Piece. Bạn em gái mình từng góp ý em ấy và dù em ấy bảo "Đừng nói nữa, mình không thấy mình sẵn sàng để nghe" vẫn cứ nói 😀 vì em ấy bảo mình muốn tốt cho bạn. Chưa biết tốt sao nhưng em tao nó buồn ngay lập tức, khó chịu ngay lập tức và nghi ngờ bản thân rất lâu sau đó. WTF luôn ý!!!!!!!!!! Điều tốt đẹp gì mà làm người khác đau lòng? Mình không hề thấy nó là điều tốt đẹp hay "thẳng thắn" như em ấy bảo. Mình chỉ thấy khoe khoang và những điều em gái kia đang làm được em ấy nâng lên thành chuẩn mực mà mọi người "nên" và "phải" thế mới là tốt. ...

"Hơi sad một chút but.." nắng vàng ghé thăm

Hình ảnh
Vô tình nghe một bài hát của B Ray và nắng đâu đó kéo về. Một đóa hoa màu vàng lắc lư bên cạnh dãy hàng rào ngăn con đường nhỏ xe đi và đường ray xe lửa. Nhớ Saigon mấy chiều chạy dọc đường Trường Sa, rẽ vào lối nhỏ chạy song song xe lửa. Mấy lúc phải dừng lại nhường tàu chạy, không hiểu sao lần nào mình cùng thấy hạnh phúc. Còn mấy quán cà phê xinh xinh mỗi sáng cuối tuần hẹn Dzoi nữa. Những ngày dấu yêu. Một tối "hơi sad một chút but..." Nhớ Saigon, nhớ du và mong những điều tốt đẹp, dấu yêu đang và sẽ ở bên cạnh anh. Và còn muốn nhõng nhẽo mè nheo khóc để nói là: me đã nỗ lực rất nhiều, rơi bao nhiêu là nước mắt để có được sự vô tư của ngày hôm nay *khóc oa oa bô bô luôn I am imperfect nhưng mà thật sự em rất yêu cô bé này.

Cầu được ước thấy là thật ớ

Hình ảnh
Ngồi im ngoài ban công. Một blessing là hổng hiểu sao hôm nay đèn đường không bật. Thích và biết ơn vũ trụ ghê. Vào một đêm quay về với mình, thả lỏng quan sát. Và bangggg, không ánh đèn phố. Nhà mình cũng không bật điện. Tĩnh lặng trong veo. Vẫn một em bé ngồi thở ngoài ban công. Âm thầm nghe thấy tiếng hát cải lương quen thuộc. Saigon cũng không còn tiếng nhộn nhịp như trước. Và… “Giống quê nội, nhớ quá. Mà hình như đây là điều nhiều người muốn?!” Vì á, không khó để mà nhớ lại biết bao lời nói về Saigon: “quá xô bồ” 😆 Gòy xong. Tầm này xô bồ gì nữa. Mình chợt nghĩ “cầu được ước thấy”. Chỉ là chắc chẳng ai nghĩ theo cách này 😅 Cũng không khó để nhớ lại câu: tao muốn nghỉ việc. Mình không hạnh phúc nhưng vẫn phải đi làm, không dám nghỉ việc. Có chăng ước mong nhân loại lớn quá nên vũ trụ chơi mạnh một phen. Covid cho ở nhà hết =))) Hổng biết nữa. Chill tiếp đây. Chill khum cần cồn Ảnh film anh Linh chụp 27/01/2021 Anh Linh chụp bằng iPhone Giáng sinh 2020

Đủ nắng hoa nở, hạnh phúc như là

Hình ảnh
Ừm thì ai cũng nghe "hạnh phúc với những điều mình đang có". Mình nghe mòn tai luôn. Vì nhiều năm trước, lúc nào mình cũng nhắc nhở bản thân thế này. Nhưng mà... Nó rất mệt. Vì thức tế lúc đó (nhiều năm trước) mình không hề thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Càng ép, càng cố "cảm thấy hạnh phúc" càng mệt. Cảm xúc cảm nhận là một điều không gượng ép được. Ăn thấy ngon là thấy ngon, không phải nghĩ là thấy ngon được 😅 Dối trá lắm. Đó. Nên rất nhiều tiếng nói vang lên giữa đời. NGHE MÌNH. Và cho mình được cảm thấy buồn, cảm thấy không hề hạnh phúc và ôm ấp nỗi niềm đó.  Đủ nắng hoa nở. Cảm xúc nào rồi cũng qua thôi. Nghe mình, kiên nhẫn với mình. Mấy lúc đau lòng đau buồn, thì mình như một cái cây bị bão quật - ngã, gãy cành, xơ xác. Nhìn cái cây ấy, let it be. Cứ thở và cho phép thôi. Từng hơi thở và sự hiện diện, cho phép mang sự phục hồi của tự nhiên (hoặc đi ngủ nha 😆 cũng mau phục hồi).  ... Còn khoe tí suy nghĩ của mình, sau hơn 1 năm ngưng cố gắng hạnh ...

Hoang mang về mình và cuộc đời mình (Chắc là một điều bình thường!)

Hình ảnh
Mình không biết là sự hoang mang này liệu sẽ kết thúc không (Có! Tâm trí đang có suy nghĩ drama tí thôi 😅 vào những ngày bất ổn) Giữa mấy ngày tâm trạng lag, mình tâm sự với nhiều người và cũng bằng cách nào đó nhiều người chia sẻ với mình. Mình thấy "chắc tâm trạng hoang mang, bất ổn là một điều mà tuổi trẻ ai cũng trải qua" (nào nhìn thấy được "sự thật" như anh Johnny Trí Nguyễn thì mới "hết" thật sự. I guess) Thôi. Đôi dòng tự sự tuổi mới lớn 😑 Mình xem One Piece ấy, thấy là mỗi thành viên trong băng Mũ Rơm đều có một năng lực nổi bật và đảm nhận một vị trí trên tàu. Cái mình nghĩ "năng lực của mình là gì nhỉ?"  😖 khóc á, mình không thấy năng lực gì ở mình cả. Nhưng mà "mình chọn và nghĩ là Năng lực hạnh phúc".  Mình nhớ đến con "22" trong film hoạt hình Soul 😃 Mình hông có năng lực nào vượt trội cả, vì cơ bản mình sẽ cố gắng và rèn luyện nếu mình thích một cái gì đó và tận hưởng một việc nào đó. Còn lại, đặc điểm nổi b...

I say love it is "là cái gì cũng được"

Hình ảnh
The Rose của Westlife hay quá. Một cách nào đó mấy bài hát yêu đương cưới xin lởn vởn xung quanh mình 😀 ahaha. 25 tuổi nhưng mình lúc nào cũng cảm thấy như vừa vào đời ấy, lúc nào cuộc đời cũng có nhiều điều mới, trải nghiệm mới, thử thách mới,... dành cho mình. Một kiểu phiêu lưu tươi trẻ. Nói chung là mình muốn có người yêu chứ cưới nhau là chuyện còn ở đâu xa lắm Mà quay lại, tự dưng ngồi mê mẩn hát theo các chú Westlife đàn ông lịch lãm thì ngớ người ra "yêu là cái gì ấy nhở?" 😅 Thật, mình không biết nó thật sự là gì. Kể cả từng yêu đương 7 năm rồi cũng yêu thương đủ người trên cuộc đời từ ba mẹ, em gái, bạn bè, đồng nghiệp đến cả cảm xúc nam nữ. Có hôm, nhớ đến chàng trai mà mình thích, mình "nhìn thấy" cảm xúc tốt đẹp, đặc biệt và cũng thấy suy nghĩ "cái này là yêu hả? nhìn như không phải, nó cũng là một kiểu cảm xúc đến rồi đi". Và với mỗi người, mỗi trải nghiệm, cảm xúc cảm giác yêu nó cũng khác nhau. Chung một điều duy nhất, nó nảy sinh từ bên t...

Cảm ơn em vì đã đến và cho chúng ta một đoạn kí ức vui vẻ

Hình ảnh
Nhân một buổi sáng, trời Saigon vừa nắng trong chuyển sang mưa nhẹ mát lành, lòng người cũng từ ngỡ ngàng chuyển sang hạnh phúc. Mình viết lại. (Mình mong có thể làm một chiếc video để lưu giữ cơ. Nhưng với sự cầu toàn của mình, chắc làm video thì cảm xúc này bị "giết" bởi yêu cầu khắt khe, sự mất công làm đi làm lại mất) Chẳng là vẫn câu chuyện ai đó "rời bỏ" mình mình viết trước đây (đọc lại ở đây nha). Nó tới hồi kết rồi. Sau nhiều lần trao đổi, thì em bé trong team mình vẫn quyết định đi. Nhưng mà, chỉ toàn là sự vui vẻ thôi. Không biết nữa, chắc bầu không khí giống như là mỉm cười tạm biệt, vẫy tay chào một quãng đời đẹp tuyệt vời đã cùng nhau đi qua. Và ai ai cũng vui vẻ, tin tưởng, trân trọng chính mình mà đi tiếp cuộc đời còn lại. Nói chung là vui lắm. Và chúng tôi cùng nhau bàn làm một món quà "tốt nghiệp AWING" tặng em. Em là lý do mọi người cùng nhau vui vẻ bàn ý tưởng, em là lý do mà chúng tôi gần nhau hơn một tí nữa. Quà dành cho em nhưng chú...

Mọi thứ sẽ như thế nào nếu chúng ta ở bên cạnh nhau?

Hình ảnh
Một tối tự dưng mình hỏi thế, vì mình nhớ anh. Thật kì lạ, hai người ở hai đầu đất nước. Vô tình thấy nhau, không một ý định, không một mong cầu, không một nỗ lực. Cứ thế chúng mình thu hút nhau và kéo dài đến tận bây giờ. Tình cảm giữa hai đứa mình cứ thế mà bước đi tiếp, không cố gắng, không mong cầu, không nỗ lực :D Thậm chí tụi mình còn cùng cảm thấy "it's not gonna work". Sẽ chẳng đi đến đâu, về đâu cả. Không một dấu hiệu le lói nào cho một kết thúc có hậu.  Ừ. Ở xa hai đầu đất nước đã đành, 3 năm tới còn xa mình hơn nữa, anh ấy sẽ đi Pháp. Còn mình thì sao? Còn mình thì là đứa chẳng tính chuyện tương lai, chỉ xác định một điều: mình sống tự nhiên, cái gì có cố là không đúng rồi :D nên đó, nhìn là thấy "thôi rồi Lượm ơi". Mà... Cũng vì thế mình nhận ra. Ôi tình yêu nó chả cần mẹ cái lý do nào cả. Tự nhiên vẫn cứ thấy nhớ, cứ nghĩ đến, có điều gì vui là muốn chia sẻ, có gì đáng nhớ là muốn gọi tên và luôn mong người kia sống thật đã, thật vui ấy. Thật ra là ...

Khi điều mình yêu quý, người mình yêu thương rời đi, mình còn lại gì?

Hình ảnh
Ai đó rời đi khỏi cuộc đời mình... ... Cuộc đời vừa rộng lớn vừa thật bé nhỏ. Nói đi là đi, bước ra là mất hút khỏi tầm nhìn, khỏi cuộc sống bình thường của mình luôn. Đột nhiên biến mất. ... Mình chứng kiến nhiều sự ra đi rồi. Ra đi vì sự sống kết thúc, ra đi vì tạm biệt để đến một vùng trời khác trên trái đất này, ra đi vì chạy trốn, ra đi vì lạc lối,... Mình cũng có mấy trải nghiệm thật là "lớn" trong cuộc đời. Nói thế nào nhỉ, kiểu nó ghi lại dấu ấn đậm trong lòng nên mình gọi là "lớn". Gần nhất thì là người yêu cũ của mình - người từng chiếm một phần cực to trong cuộc đời mình đột ngột rời bỏ mình. Cảm giác giống như là mất đi người thân ý 😅 nhưng đớn đau kiểu khó chịu hơn. Cảm tưởng như mình là lá cây trên dòng nước êm đềm, và tới cuối đường, thác đổ, mình rơi tự do khi đéo có muốn rơi 😆 nên nà thốn lắm mọi người. ... Hôm qua một người khác cũng định rời đi, nên mình buồn cực kỳ.  Và nó làm mình nghĩ đến một người khác mình yêu quý, họ rồi cũng đi - một tươn...

Chìm trong đêm tối không một ánh sao (trái tim sợ hãi chap. n)

Hình ảnh
Mình luôn có một cảm giác mình không đủ. Luôn thì cũng không đúng nhưng rất nhiều lần, nhiều việc mình cảm thấy mình là không đủ. Nên mình sợ, mình rất sợ. Cái cảm giác nó khá la lạ, nó mạnh mẽ, nó như nhấn chìm mình vậy, thật và nặng nề như chìm vào nước sâu thẳm và trong đêm tối tăm mịt mờ, không có lấy ánh sao. Mình thật sự rất sợ hãi. Và lúc này cũng vậy. Nghĩ đến tình huống tệ nhất, mình không sợ tình huống đó. Nói đúng ra dù tệ nhất là mình bị đuổi việc mình nghĩ mình vẫn không chết nhưng mình sợ cái cảm giác - là vì mình không xứng, mình không đủ, mình không tốt. Mà cũng lâu rồi cảm giác này nó đi đâu mất, nay nó quay lại, cùng sự kiện đã từng diễn ra. ... Viết đến đây, mình thấy là lần này mình vẫn sợ - ngay lúc sự kiện vừa bắt đầu. Nhưng lúc này nó đang qua đi, nó vơi dần, mình còn chút run rẩy nhưng tỉnh lặng. Mình chưa biết làm gì cho sự kiện này nhưng hình dung là chỉ có thành thật :D và tới đó là thấy khỏe re. Giờ còn chút sợ đang lăn lăn trong lòng. Và mình làm đây, mình ...

To the man who makes me feel like in fantasy

Hình ảnh
Hihi khì khì *cười xỉu ngang xỉu dọc một mình vì vui quá vui ấy* Không biết mọi người thế nào chứ mình hay có kiểu hạnh phúc và sung sướng tận đỉnh lắm chời ơiii. Bài viết này được ra đời vào một chiều nhớ đến một người và mình hạnh phúc ngất ngây. Một người mà tự dưng thôi, người ấy trở nên rất đẹp trai trong mắt mình - kiểu ngay lần gặp đầu tiên đã thấy cực kỳ cực kỳ hợp gu và cực kỳ cực kỳ ưng mắt ấy. Hihi, và lần crush này nó nhẹ nhàng cực kỳ. Mượn lời một chị "falling in love with you is the easiest thing ever". Ngẫm lại thấy vẫn sướng với sự falling đấy, nhẹ nhàng và ngọt ngào. Người đàn ông này mang lại cho mình một sự an toàn và rất nhiều niềm vui. Mình từng crush một bạn trước đây nhưng cảm xúc hoàn toàn khác. Vui nhưng chông chênh, mất an toàn, lo nghĩ và tính toán rất nhiều. Và mình có một mong muốn: ở bên cạnh một ai đấy mà mình được vô tư hồn nhiên như mình vẫn là, mình chỉ chọn và gần người bảo vệ cảm xúc đơn thuần trong trẻo tươi nguyên của mình chứ không phải ...

Nâu đá và mùa đông Hà Nội ấm hơn nhờ một câu nói.

Hình ảnh
 "Embrace the cold". Mình đang trốn trốn, nấp nấp, miệng phì phà mấy hơi khói lạnh, mặt nhíu nhíu nhăn nhăn thì bỗng cả người giãn ra. "Ừ nhỉ". Thời tiết vẫn thế, vẫn cái lạnh dưới 10 độ Celcius nhưng mình lại bỗng dưng cảm thấy khác lạ. "Không khí lạnh" mơn trớn da mình mát, khô và "đông đặc". Tay chân mình thôi co rúm mà lắc lư tự do quanh thân người. Miệng mình mỉm cười và tận hưởng cái lạnh. Vi diệu thật, từ lạnh muốn đông cứng, nhờ câu nói của cậu bạn đẹp trai (lol) mà trở thành mát lạnh đã đã :) Ở một viễn cảnh khác, mồm mình cứ luyên thuyên "lạnh quá, lạnh quá,.." chứ vẫn ngày ngày cà phê sữa đá. Mình thích lắm, mình thích dùng cà phê sữa lắm. Nhấp một ngụm rồi lắc lư cả người, chẹp chẹp mê mê nâu đá cực. Và Hà Nội lần này cho mình thưởng thức cà phê sữa một cách rất phê, khác nhiều so với Saigon dấu yêu. Không khí mùa đông đậm đặc của Hà Nội giúp hương cà phê vương lại quanh cái cốc lâu hơn, rồi bay lên nhè nhẹ quấn quanh mặt và...